Những cánh chim không mỏi
|- Từ bé tôi đã có thiện cảm với tiếp viên hàng không. Tôi còn nhớ khi tôi 3, 4 tuổi gì đó, mẹ và dì đưa tôi đi máy bay từ Nha Trang vào TP. Hồ Chí Minh. Chiếc máy bay cánh quạt bồng bềnh lên xuống giữa làn mây trên trời cao. Cô tiếp viên hàng không khi ấy đem kẹo mời hành khách và cho tôi hẳn 2 cái, còn hỏi có muốn nữa không. Mọi chi tiết khác tôi đều nhớ lờ mờ nhưng chiếc kẹo thì tôi nhớ rất rõ. Đó là một chiếc kẹo lạc được bọc giấy. Vị kẹo rất ngon, ít ra là đối với một đứa trẻ con mê ngọt.
- Chuyến bay từ Hà Nội đi Điện Biên Phủ 30 năm sau đó cũng có rất nhiều trẻ con. Chúng nó cứ khóc ỏm tỏi cả lên mặc cho bố mẹ dỗ dành. Hai cô tiếp viên của chuyến bay thay nhau lên hỏi thăm và còn đưa bánh, chè để dỗ dành chúng. Những phần bánh, chè ấy có lẽ là suất ăn của phi hành đoàn vì chuyến bay ngắn đó hành khách chỉ được phục vụ một chai nước. Tôi lại nhớ những chiếc kẹo mà 30 năm trước cô tiếp viên hàng không đã đưa cho tôi trong chuyến bay đầu tiên trong đời.
- Chuyến bay từ Đà Nẵng đi Vinh, hai tiếp viên đẩy xe phát nước cho hành khách từ đầu xuống cuối khoang. Cô tiếp viên dịu dàng cúi xuống đưa chai nước để lên bàn ăn cho tôi. Lúc sau, cô tiếp viên quay lại ghế của tôi mà hỏi: “Anh ơi em hỏi cái này hơi kỳ nhưng anh dùng loại nước hoa nào vậy?”. Tôi hơi ngượng (bẽn lẽn thì đúng hơn) nhưng cũng khoái bỏ xừ ra. “Anh dùng Davidoff Cool Water, chai màu xanh”. “À, em biết loại đó rồi. Cám ơn anh!” Tôi thích những tiếp viên hàng không thân thiện như vậy. Nói chuyện với hành khách rất thoải mái và vui vẻ.
- Chuyến bay từ Điện Biên Phủ về Hà Nội, tôi ngồi ghế 2C. Đối với loại máy bay ATR, tiếp viên trưởng sẽ ngồi cuối máy bay, còn tiếp viên thường ngồi đầu máy bay và quay mặt đối diện hành khách (do thiết kế ghế như vậy). Ở đầu chuyến bay, cô tiếp viên trẻ ngồi ở vị trí ghế tiếp viên. Nhưng khi máy bay gần hạ cánh, cô gái lên ngồi ghế 1D, cài dây an toàn cẩn thận. Qua khe ghế, tôi thấy đôi mắt cô rơm rớm nước mắt, thỉnh thoảng lấy tay quệt trên má. Cô không ngồi ghế tiếp viên có lẽ bởi cô không muốn hành khách thấy đôi mắt đang hoen lệ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi chỉ muốn nói với cô rằng: “Cô bé ơi, hãy cứ khóc đi, nhưng nhanh thôi nhé. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua”.
- Tôi vẫn thường bênh các bạn tiếp viên bởi tôi hiểu công việc vất vả mà họ đối mặt. Một vài cá nhân có thể làm xấu hình ảnh về nghề hay trong một số trường hợp họ phải cứng rắn với khách vi phạm an toàn bay nhưng tôi vẫn có cái nhìn thiện cảm về họ. Trên chuyến bay, họ không chỉ là người phục vụ hành khách mà còn là người đảm bảo sự an toàn của cả chuyến bay.
- Đọc thêm: Chuyện tiếp viên hàng không